Bài Xướng
Trần Nhất Lang.
Một bóng chim côi cuối nẻo đường
Tiếng kêu tha thiết gợi niềm thương
Quê nhà bao thuở chìm mây núi
Đất khách ngàn trùng cách biển sương.
Thu đến vời trông người cố quận
Xuân tàn cảm thán khách tha phương
Có ai luận được câu thành bại
Trách kẻ gây chi cuộc hí trường.
NƯỚC MẮT QUÊ HƯƠNG
Bài Họa
Mộng Hoài Nhân.
Mờ bóng chim bay tận cuối đường
Dừng chân mỏi cánh gọi đau thương
Trời xanh thăm thẳm in hồ núi
Biển biếc mơ màng phủ khói sương.
Gió lạnh dường nghe hồn trống trải
Cảnh buồn chợt xót nỗi đơn phương
Hiên trăng ngồi ngắm từng hoa rụng
Mỗi giọt châu rơi mỗi đoạn trường