Trần Nhất Lang
Nắng quái chiều thu mấy sợi vàng
Xe hoa em đã bước sang ngang
Người vui một thuở cười say đắm
Ta tủi mười năm bước lỡ làng
Chốn ấy có còn nương cánh mộng
Nơi này vẫn vậy bước chân hoang
Bao nhiêu nhung nhớ, bao oan trái
Gom lại thành thơ khúc bẽ bàng