Trần Nhất Lang
Khung trời mờ mịt tuyết rơi đầy
Nhớ bạn chờ thư mấy bữa nay
Một mảnh hồn thơ vầng nguyệt tỏ
Bao năm duyên bút mối tình say
Công danh hờ hững làn mây nổi
Sự nghiệp mơ màng ngọn gió bay
Trăng ở quê nhà chừ vẫn sáng?
Nhìn trăng có thấy kẻ bên này?