Bài Xướng
Trần Nhất Lang
Thư đi ngồi ngóng nhạn đầu sân
Cái kiếp tầm tơ lắm nợ nần
Vườn hạnh oanh về hoa hớn hở
Hiên mai khách đợi dạ băn khoăn
Gió mùa thoang thoảng xuân lai láng
Nắng mới hân hoan bút ngại ngần
Man mác hồn thơ nên tưởng nhớ
Cô đơn chiếc gối nặng ngàn cân.
ÂN TÌNH TRĨU NẶNG
Bài Họa
Mộng Hoài Nhân.
Người thương giờ chắc dạo ngoài sân
Chữ nghĩa văn chương, nợ với nần
Trang giấy mượt theo bao ý mộng
Bài thơ khựng lại một vần khoăn
Quê hương mưa tạt mây đen nghịt
Đất khách sương rơi tuyết trắng ngần
Ôm chiếc gối điều hoen thấm lệ
Ân tình trĩu nặng khó đem cân.