Trần Nhất Lang
Dõi bóng quê hương khuất cuối trời
Hợp tan con tạo khéo bầy chơi
Nơi này bạn hữu càng thưa thớt
Chốn ấy người thơ có lẻ loi?
Đà Lạt mây xanh phai nỗi nhớ
Denver tuyết trắng bạc tình đời
Những đêm trăng sáng treo rèm cửa
Là biết rằng ta vẫn đợi người.