Trần Nhất Lang.
Có một người em tận biển đông
Hay buồn lá rụng lúc chiều phong
Trời thu khóe hạnh pha mầu biếc
Nắng hạ làn môi nhuộm sắc hồng
Ngày giảng văn thơ vui lớp học
Đêm nhìn gương nguyệt chiếu rèm song
Hỏi nguồn lá thắm chưa khai lối
Xóm nhỏ đi về chiếc bóng không