BÀI XƯỚNG
Mộng Hoài Nhân.
I
Buồn thảm nào hơn cảnh biệt ly
Một người ở lại, một người đi
Câu thơ lạc vận sầu trăm mối
Vườn mộng ươm tơ lỡ hết thì
Bao nỗi tương tư tình tạc đá
Mấy dòng thương cảm lệ tràn mi
Nghìn trùng thăm thẳm mờ sương khói
Mong buổi cầm tay khó định kỳ.
II
Định kỳ hẹn giữa lối hoa sương
Đà Lạt Trạng Nguyên đỏ rực vườn
Nơi đã chôn nhau thành cố quận
Chốn nào đất khách gọi quê hương?
Cho em tim héo niềm thương cảm
Để giọt châu rơi nỗi đoạn trường
Nam Bắc đôi miền chung tổ quốc
Đông đoài một lối vẫn hai phương.
III
Hai phương cao ngất một thành sầu
Trời hỡi! Chàng đâu? Anh ở đâu?
Không được bên nhau đền nghĩa trọng!
Lấy gì ngăn cách đáp ân sâu?
Ngẩn ngơ cánh hạc đời cô lữ
Man mác hồn hoa cảnh bể dâu
Bao nỗi vơi đầy khôn tả xiết
Tuôn dòng máu lệ giữa mưa Ngâu.
IV
Mưa Ngâu Chức Nữ nhớ Ngưu Lang
Cũng chẳng bằng em giọt lệ tràn
Năm tháng trông vời tin nhạn tới
Đêm ngày chờ đợi cánh thư sang
Niềm riêng khó gửi câu tâm sự
Nỗi khổ khôn nguôi chữ đá vàng
Mực nghẽn dòng thơ tình khó cạn
Một bầu tim huyết nặng ai mang.
V
Ai mang duyên nợ cột tay này
Người ở đầu ghềnh kẻ cuối mây
Vạn dặm xa xôi vui mấy hội?
Một thời ngang dọc phủi hai tay
Tình quê chưa trọn, tình thương trải
Nỗi nước khôn nguôi, nỗi nhớ đầy
Mỗi khoảnh trời riêng trăng gió quyện
Giải sầu men cúc, chén hoa say.
VI
Chén hoa say có nhớ quê hương?
Bao nỗi thương mong bấy đoạn trường
Vướng nghiệp tao nhân say ý bút
Đậm tình mặc khách ngát từ chương
Vườn thơ lai láng hồn khơi vận
Biển học mênh mông tứ cụt đường
Một phiến băng tâm chưa cạn hết
Nên đành khất lại mấy tin sương.
VII
Tin sương lặng lẽ dạ bồi hồi
Nỗi nhớ trong lòng lại sục sôi
Viễn xứ thơ sầu cay khóe mắt
Cố hương lệ thảm mặn làn môi
Núi rừng sương phủ giăng muôn lối
Bờ cõi mưa tuôn mịt một trời
Kẻ ở người đi trăng nước lạnh
Ruột đau tùng đoạn bạn vàng ơi!
VIII
Bạn vàng ơi hỡi! Giọt châu sa
Phần thưởng trao anh vận xướng hòa
Hạnh phúc chàng mơ ngày hội ngộ
Sum vầy em đợi lúc vui ca
Thiên Thai trăng rọi thềm mai trúc
Hàm Cốc bướm vờn cảnh cỏ hoa
Tình ái mặn nồng yêu thắm thiết
Đẹp trang nhật ký khó phai nhòa.
IX
Khó phai nhòa dẫu bước thời gian
Muôn thuở nâng niu nghĩa đá vàng
Chẳng mộng xa hoa quyền chức trọng
Không màng danh lợi cảnh giầu sang
An nhiên đùa với thuyền mây gió
Tự tại vui cùng bến nước trăng
Trăm sắc hoa thơm, thềm bướm lượn
Rừng thông vi vút trỗi cung đàn.
X
Cung đàn réo rắt giũa trời mơ
Vọng chín tầng mây nguyệt thẫn thờ
Thi hữu đến thăm vui nét mặt
Tri âm hòa điệu đẹp lòng thơ
Sum vầy phỉ nguyện cùng năm tháng
Ngăn cách quên rồi, chuyện sớm trưa
Hoa quyện nắng vàng tươi rực rỡ
Thắm vườn xuân mộng thỏa mong chờ.
BÀI HỌA:
Trần Nhất Lang.
I
Ai người còn nhớ buổi chia ly
Nước mắt nhạt nhòa níu kẻ đi
Chén tiễn ngậm ngùi thương má phấn
Kẻ đưa đau xót lỡ xuân thì
Câu thề non nước lời ghi dạ
Món nợ ân tình lệ ướt mi
Cách trở quan san từ đấy nhé
Khăn hồng thấm lệ lúc phân kỳ.
II
Phân kỳ buổi ấy nhạt màn sương
Hoa thắm Lâm Viên nở khắp vườn
Giấc điệp xứ người trông đất mẹ
Lời thơ quán khách vọng quê hương
Tung mây hoàng hạc niềm mơ cũ
Cỡi gió thiên ưng giấc mộng trường
Lòng dẫu xa vời chung lưới nhớ
Cành Nam chim Việt chẳng đôi phương.
III
Đôi phương vời vợi, chén tiêu sầu
Em hỡi, giờ này ở mãi đâu?
Mong thấy giang sơn xoay hướng mới
Mà đưa tâm sự lấp đêm sâu
Ngổn ngang lữ khách tình non nước
Lận đận thi nhân kiếp biển dâu
Bể nhớ ngày thêm đầy khó cạn
Ai về xin tát hộ dòng Ngâu.
IV
Dòng Ngâu Chức Nữ gặp tình lang
Tháng Bẩy mưa tuôn lệ suối tràn
Bến cũ năm năm người vẫn đợi
Nơi này tháng tháng nhạn không sang
Niềm thương mỗi khắc nhầu thân xác
Nỗi nhớ từng đêm nát ngọc vàng
Chép lá rừng thơ nào có hết
Khối sầu nặng trĩu để ta mang.
V
Ta mang tâm sự trải thơ này
Dệt áo tương tư gửi bến mây
Mấy cuộc phế hưng đau chín khúc
Một đời tang hải trắng đôi tay
Thương em chưa vẹn, thương nào cạn
Nhớ nước không khuây, nhớ vẫn đầy
Mỗi buổi chiều về rơi tuyết lệ
Quên sầu vạn cổ chén quỳnh say.
VI
Quỳnh say bớt nỗi kiếp tha hương
Tỉnh giấc mơ hoa, cuộc hí trường
Đã dính nghiệp tằm giăng sợi kén
Thì đem ý bút gửi văn chương
Câu thơ thấm đậm hồn sông núi
Tình nghĩa in sâu khúc Luật Đường
Một phiến đan tâm còn sáng mãi
Ngày về dẫu đợi mấy mùa sương.
VII
Mùa sương hẹn ước khách qui hồi
Tháng đợi năm chờ tựa nước sôi
Mơ xứ anh đào tươi ánh mắt
Nhớ hàng phượng vĩ thắm bờ môi
Kề vai dạo gót chim đưa lối
Hạ bút đề thơ nguyệt sáng trời
Ước mộng chợt về trong giấc điệp
Tỉnh ra đâu thấy, bạn tình ơi!
VIII
Tình ơi, nỗi nhớ giọt Tương sa
Thơ phú người đâu vận chẳng hòa
Đất khách anh trông ngày tái ngộ
Quê hương em đợi khúc hoan ca
Sân đào lai láng đường trăng tuyết
Ngõ trúc lao xao bước gió hoa
Sống lại những ngày vui chốn cũ
Yêu thương tô đậm mãi không nhòa.
IX
Chẳng nhòa, hương ngát đượm không gian
Cho phỉ hôm nao đá thử vàng
Đâu thiết đỉnh chung vòng phú quí
Nào cần danh lợi chốn cao sang
Điền viên vui thú non cùng nước
Tùng cúc giao hòa gió với trăng
Đàn bướm bay quanh chầu gối mộng
Vì ta em soạn lại cây đàn.
X
Cây đàn buông tiếng đệm tình mơ
Chim hạc bay ngang lượn thẫn thờ
Nối sáp tri âm hồng má phấn
Thêm hương mặc khách đẹp lời thơ
Chùa bên văng vẳng lời kinh sáng
Am cổ ngân nga tiếng kệ trưa
Vương Hậu lên ngôi tình vĩnh cửu
Lầu Loan, Sân Mộng thỏa trông chờ.