(Tặng Trần Đại, tác giả bài
Ánh Nắng Mai Trong Mắt Người Cô Phụ)
Từ lúc cô đơn mọc trang Hát Nói
Hồn thơ đi sao gọi mãi không về
Tháng ngày dài nối tiếp kéo lê thê
Thu chợt đến lạnh sương khuya rét mướt .
Buồn phượng rơi cay đôi mắt ướt
Sợ thu sang nhạt đóa môi hồng
Bên kia bờ con nhạn đã qua sông
Mấy kẻ biết tấm lòng ai vẫn đợi !
Thuyền tách bến về nơi xa xôi chốn mới
Người xa người biết bao nỗi thương đau !
Cuộc đời là những ga sầu
Dừng chân khách xuống, con tầu lại đi
Ga nào tới cửa Từ Bi ? ...
Ánh Nắng Mai Trong Mắt Người Cô Phụ)
Từ lúc cô đơn mọc trang Hát Nói
Hồn thơ đi sao gọi mãi không về
Tháng ngày dài nối tiếp kéo lê thê
Thu chợt đến lạnh sương khuya rét mướt .
Buồn phượng rơi cay đôi mắt ướt
Sợ thu sang nhạt đóa môi hồng
Bên kia bờ con nhạn đã qua sông
Mấy kẻ biết tấm lòng ai vẫn đợi !
Thuyền tách bến về nơi xa xôi chốn mới
Người xa người biết bao nỗi thương đau !
Cuộc đời là những ga sầu
Dừng chân khách xuống, con tầu lại đi
Ga nào tới cửa Từ Bi ? ...
Trần Nhất Lang
Sun Sep 15, 2013 11:38 pm
Sun Sep 15, 2013 11:38 pm