menu

Sunday, November 1, 2015

THƠ THẨN NGÀY XUÂN

Ngũ thủ


Trần Nhất Lang


Bài 1


Sân si rồi cũng đống gò khâu
Nấm mộ đồi tây cỏ dãi dầu
Thơ phú còn dài lưu mãi mãi
Đời người ngắn ngủi có bao lâu
Đón xuân chén rượu buồn luân lạc
Vui tết chung trà xót bể dâu
Cuộc sống tha hương nơi tạm trú
Nghe giòng kim cổ tiễn đưa mau.



Bài 2


Cõi thế phù vân chẳng cửu trường
Xuân lan thu cúc mặc phong sương
Mỹ nhân tuổi lão mờ khuôn nguyệt
Hào kiệt thời qua nhạt ánh dương
Xa bến thuyền ai khơi nuối tiếc
Lạc đàn tiếng hạc gọi đau thương
Xưa nay con tạo vô tình lắm
Đêm vắng suy tư cảnh hí trường.



BÀI 3


Thăm nhau ít bữa phải chia tay
Về chốn non xanh đón tết này
Man mác sự đời bao kẻ biết
Mênh mang cuộc thế mấy ai hay?
Bạn ngồi mái lá soi kinh Phật
Người đợi mưa xuân tưới đạo cây
Quê mẹ bao năm cùng ngóng đợi
Trăng tròn lại khuyết mái hiên tây.



Bài 4


Đất mẹ chia ly cách dậm ngàn
Quê người gác trọ đón xuân sang
Tết về tuổi thọ bao niên kỷ?
Năm đến thơ sầu được mấy trang?
Nửa gánh gươm đàn đi tám hướng
Một chèo dâu bể tách đôi đàng
Muốn trôi theo nước giòng kim cổ
Như ngọn sóng triều vỗ bến giang.




Bài 5


Bao lần tết đến có vui chi
Hoa muộn tình xuân chẳng gặp thì
Kiếp sống lưu vong nhiều thấm thía
Cuộc đời tạm trú lắm sầu bi
Lòng trung đất mẹ lời cay đắng
Dạ hiếu quê cha tiếng thị phi
Chim Việt, ngựa Hồ gương vẫn đó
Ngàn năm chưa tỉnh tấm lòng si.